Tu La Vũ Thần

Chương 338: Long du tiểu thành


Địa cung Vô Cực được thiết kế rất huyền diệu, cơ quan lại không giới hạn, nói cách khác có nghĩa là người đầu tiên xông qua cơ quan đi đến nơi này được rồi thì cơ quan sẽ không bị phá hủy mà sau này vẫn tiếp tục tồn tại.

Cứ thế tạo thành một quy luật, mỗi người ai muốn đi qua cửa ải này phải tự dựa vào bản lĩnh của mình, muốn bám mông theo sau cao thủ chờ cho người ta phá cửa ải này rồi mình lại đi kiếm lợi, ăn gian vượt qua cửa ải? Chuyện này nghĩ cũng đừng nên nghĩ.

Hơn nữa địa cung Vô Cực này rất lớn, cửa ải phía trước còn dễ qua, cứ phàm là Huyền Võ cảnh thì cũng không có áp lực gì lắm, nhưng đi đến ở giữa thì đại đa số những người Huyền Võ ngũ trọng đều ngã xuống, còn phía sau nữa thì không rõ như thế nào.

Tại cửa ải khó như thế Sở Phong đã nghĩ nếu chỉ dựa vào tu vi Nguyên Võ cửu trọng của mình mà muốn đi qua địa cung Vô Cực thì gần như là chuyện không thể. Cho nên Sở Phong đành mượn lực lượng của Đản Đản để bôn ba trong cái địa cung Vô Cực này. Hành vi của Sở Phong có thể nói là đã ăn gian, nhưng trên thực tế lại không phải, Đản Đản là Giới linh của Sở Phong, cũng là một trong những năng lực của Sở Phong.

Như vậy còn tốt hơn so với những người có mấy binh khí hộ thân, so với những người có thực lực ngang nhau thì như thế đã chiếm ưu thế hơn hẳn, chẳng lẽ bảo hai người đánh nhau nhưng người có binh khí lại không được dùng à? Chuyện này tất nhiên là không thể rồi, thế nên Sở Phong mượn lực lượng của Đản Đản để chiếm lợi cũng không phải chuyện gì đáng trách.

“Soạt soạt soạt.”

Lúc này Sở Phong đang thi triển thuật ngự không của mình đến mức tối đa nhất, dựa vào lực cảm ứng của bản thân giới linh sư hắn cùng với tu vi Huyền Võ tam trọng của Đản Đản thì cho dù là cơ quan nào cũng không làm khó được Sở Phong.

Trong tình huống này thì Sở Phong bắt đầu vượt qua rất nhiều người, mà sau khi bọn họ nhìn thấy người vượt qua mình lại là một vị thiếu niên non nớt thì không khỏi giật nảy cả mình, nhớ kĩ khuôn mặt vị thiếu niên này vào lòng, bởi vì bọn họ ai cũng cảm thấy đây là một người sau này rất có thể sẽ là thiên tài vang danh khắp cả đại lục.

“Không được, cứ thế này cũng không phải là cách hay, lần này cao thủ tham gia đại hội thông gia nhiều lắm, lúc nãy đã làm chậm trễ thời gian với bọn người Giới Bất Phàm rồi, chỉ dựa vào thủ đoạn hiện giờ của ta thì vốn không thể đuổi theo.”

Sở Phong lúc này lại chau mày lại, bởi vì hắn luôn cảm thấy phía trước hắn còn có rất nhiều cao thủ tu võ, những người đó cũng có trong tay thủ đoạn riêng của mình, thậm chí thân pháp võ kỹ cũng không yếu thế hơn so với thuật ngự không của hắn, loại tình huống này thì đừng nói Sở Phong không giành được phần thưởng hạng nhất mà ngay cả mười hạng đầu hắn cũng không chen vào nỗi.

“Xem chừng chỉ có thể liều mạng thôi, không thì việc này chỉ là vô ích.”

Lúc này Sở Phong cắn răng, lại bỗng dừng bước chân đang cấp tốc chạy về phía trước, hai tay giao nhau kết ở trước ngực, cùng lúc đó cũng nhắm mắt lại.

“Sao tiểu tử này lại bất động ở đây thế?”

“Đây không phải là tiểu tử vừa đuổi theo ta sao? Hắn làm gì vậy?”

“Chẳng qua chỉ là tu vi Huyền Võ tam trọng, chắc tốc độ khủng khiếp vừa rồi của hắn là đã dùng thủ đoạn cấm kỵ nào đó, bây giờ bị phản phệ rồi?”

Sở Phong dừng bước không tiến, khiến cho rất nhiều người lúc nãy bị Sở Phong bỏ mặt giờ đã đuổi kịp đến, thấy Sở Phong bất động thì rất nhiều người có suy đoán riêng, thậm chí có cả kẻ mở miệng mỉa mai, nhưng lại chẳng có ai dừng lại để quan sát mà là liều mạng chạy về phía trước.

Thật ra người có thể đi tới bước này rồi thì có thể nói rằng ai cũng là người nổi bật tu vi Huyền Võ cảnh, bọn họ ai cũng có đủ tự tin có thể đi qua địa cung này để đạt được tư cách tham gia đại hội thông gia.

Mà sở dĩ bọn họ liều mạng như vậy tất nhiên cũng vì thèm khát một vạn khỏa huyền châu kia, một vạn khỏa huyền châu, trên cả Cửu Châu đại lục này thì chắc hẳn không có ai không động tâm, thế nên bọn họ đều đang dốc hết sức lực để khởi xướng truy kích một vạn khỏa huyền châu kia.

Nhưng bọn họ nào đâu biết, Sở Phong đang đứng yên một chỗ lúc này nhìn vẻ ngoài thì ung dung nhưng trên thực tế, trong cơ thể của Sở Phong đang phát sinh sự thay đổi long trời lỡ đất.
Trong cơ thể Sở Phong đang bắt đầu điều động huyền lực, nhanh chóng áp súc (1), xảy ra sự biến chất mà trước đây chưa từng có, mà huyền lực sau lần biến chất này đang ngưng tụ lại dưới chân của Sở Phong.

“Đùng.”

Đột nhiên dưới chân Sở Phong lại tỏa ra một luồng sương mù màu xanh lớn, sương mù kia cuồn cuộn bốc lên tựa như mây mù màu xanh vậy, nhưng cũng không đơn giản chỉ là mây mù, bởi vì chúng đang cuộn mình ngưng tụ lại thành một loại hình thù, trớt thành dạng một con thanh long.

Con thanh long này thân dài đến năm mét, hai mắt trống rỗng, thân hình mờ mịt nhưng đúng là mang đầu rồng, mặc dù bề ngoài của thanh long này không so được với uy vũ khí phách của con thanh long vô cùng sống động mà ngày đó Thanh Long đạo nhân đã ngưng kết lại, nhưng trong thân thể nó lại ẩn chứa linh khí, tựa hồ nó là một con rồng thật có sinh mạng.

“Ha ha, thành công rồi.”

Nhìn thanh long ở dưới chân mà Sở Phong mừng rỡ không thôi, hai chân đạp một cái liền ngồi cưỡi lên trên đầu thanh long, bởi vì đầu con thanh long này quá nhỏ nên tất nhiên đứng không thoải mái bằng ngồi cưỡi, nhưng khoan nói tới đã, cưỡi đầu thanh long này còn thoải mái hơn cưỡi ngựa nhiều.

Nhưng trọng điểm không phải là cưỡi được hay không mà trọng điểm là khi ý niệm của Sở Phong xoay chuyển thì con thanh long này lại hóa thành một đạo ánh sáng bắn nhanh về phía trước, trong nháy mắt đã biến mất dạng.

“Quao.” Bộ dạng thanh long ở dưới thân Sở Phong chỉ giống như rồng nhỏ mới sinh, mặc dù không có khí thế nhưng tốc độ lại cực nhanh, đôi lúc còn khẽ gầm một tiếng đầy khí phách.

Dưới loại tình huống này, những người vừa bắt kịp Sở Phong giờ lại lần nữa bị hắn vượt qua, hơn nữa tốc độ vượt qua lần này còn nhanh hơn lúc trước rất nhiều lần, mọi người vốn chẳng nhìn rõ hình thức của Sở Phong, chỉ thấy một luồng ánh sáng xanh xẹt qua bên cạnh mình rồi ngay sau đó chẳng thấy tung tích đâu nữa.

“Đó là gì thế? Chẳng lẽ là cường giả Thiên Võ cảnh?” Từ đó về sau, gần như tất cả mọi người bị Sở Phong vượt mặt đều sẽ bị tốc độ kinh người của hắn làm cho trợn mắt há hốc.

Đa số ai cũng nghĩ đó là cường giả Thiên Võ cảnh, nếu không thì không thể có tốc độ nhanh như vậy được, nhưng cũng có người cảm thấy đó chỉ là ảo giác của bản thân mà thôi, bởi vì tia sáng xanh kia lóe lên thật sự quá nhanh, khiến gã không rõ đó là chuyện chân thật hay chỉ là do mình hoa mắt.

“Ha ha, không ngờ du long cửu thiên lại huyền diệu đến thế, ta còn chưa tu được đến đại thành đã có thể đạt được tốc độ này, nếu như tu được đến đại thành thì có phải ngay cả cường giả Thiên Võ cảnh cũng ngại ta đúng không?”

Lúc này đây Sở Phong mừng rỡ không thôi, tốc độ của du long cửu thiên này đã hoàn toàn vượt qua thuật ngự không, đến cuối cùng thì phía trước của Sở Phong không còn người nào để đuổi theo nữa, điều này đã nói rõ Sở Phong rất có thể sẽ trở thành hạng nhất của lần tiến vào địa cung này.

Nhưng Sở Phong cũng không dám khinh địch, bởi vì hắn vẫn còn nhớ rõ, vị cường giả Thiên Võ cảnh sắc lão đầu Vương Cường là người đầu tiên bước vào địa cung này.

Đến đây rồi nhưng Sở Phong vẫn chưa phát hiện ra tung tích của sắc lão đầu kia, điều này nói rõ sắc lão đầu Vương Cường vẫn luôn ở phía trước Sở Phong, hơn nữa còn bỏ rất xa Sở Phong lại ở sau lưng.

Cho nên Sở Phong không những không giảm tốc độ mà ngược lại dốc hết toàn lực ứng phó, đã chuẩn bị tốt để cạnh tranh cao thấp với cao thủ sắc lão đầu cường giả Thiên Võ cảnh kia, ít nhất ở phương diện tốc độ thì nhất định phải vượt qua gã.

***

(1) Áp súc: Ý chỉ làm giảm những bộ phận (thứ) không cần thiết và gia tăng những bộ phận (thứ) cần thiết hơn